Phạm tứ đổ tường người bỏ qua
Thị tửu thiên bôi trôi cửa nhà
Thuỷ cuồng giông bão thuyền xa bến
Ba đào sóng nổi còn mình ta
Đả hổ ngày xưa có Võ Tòng
Cá lặn today hậu Ngọc Hân
Anh hùng, người đẹp là vốn Quý
Nhưng cố sao qua được tấm lòng
Tặng hết nhân gian bớt nặng lòng
Tuyết sương giá lạnh bởi vì đông?
Phương xa trời lạ ai có nhớ
Quê nghèo hạt lép vẫn chờ mong
Đường Trần ai bước chung đôi
Riêng tôi muôn kiếp vẫn Hoài đơn côi
Hương nào dễ có phai phôi
Một lần lỡ bước ngàn đời nhớ thương
Phạm vào da thịt trái tim đau
Thu vàng e ấp mộng ban đầu
Hương đêm huyền ảo lòng trắc ẩn
A vẫn còn đây, E trốn đâu
Mai lỡ sang ngang chớ cúi đầu
Kim này, áo rách chỉ ở đâu
Trúc còn xanh thẳm bên hiên ấy
Hay đã đan thân bọc bể dâu?!
Đặng một lần thôi thấy Thị rơi
Hường thì mang vú, chín thì xơi
Nước vương chèm nhẹp dơ tay mút
Hạt thì phơi nắng để dành chơi
Trần đời mãi vấp mối tình sau
Nguyên thể xác thân ngã vào nhau
Ái ân một lần là mãi mãi
Phương xa đất lạ có kẻ đau?
Lệ tuôn mưa thôi có vơi sầu
Anh nào cố dấu nỗi buồn đau
Tu bao nhiêu đạo đời ham sắc
Đức mỏng tài hèn có thế sao?